Hôm nay, một thiên thần nhỏ ra đời. Gửi lời chúc mừng ông bố bà mẹ trẻ, ông bố cười hỉ hả: “Anh không còn trẻ nữa rồi, anh già rồi.” Chợt nghĩ tới thế nào là già, thế nào là trẻ. Hai mươi, người ta trẻ. Đúng là trẻ, tập tễnh bước chân nhón gót “vào đời” Hai mươi … mấy, người ta vẫn trẻ, tất nhiên, nhưng cái trẻ ấy đã khác đi nhiều, khi bạn bè ngồi rôm rả với nhau chợt nghĩ tới mình đã bước qua cổng trường đại học mấy năm, đã bắt đầu trở nên “ghê gớm” trong công việc, đã bắt đầu xác định được vị trí của mình ở nơi mình đến, đã có những cái nhìn về cuộc sống xung quanh thực tế và đa góc cạnh hơn. Nhưng không vì thế mà thiếu đi những giấc mơ trẻ. Giấc mơ trẻ ấy đơn giản có thể là một thứ đậm màu sắc thời đại, một món đồ công nghệ mới, một thứ hợp thời trang; cũng có thể là những miền đất chưa từng đặt chân đến; cũng có thể là một giấc mơ mang nhiều hoài bão về tương lai, về tham vọng đã được cắt gọt ít nhiều so với tuổi 20. Nhưng những giấc mơ ấy thật đẹp. Ở tuổi hai mươi mấy, các ...
The littlest things that take me there