Đời phẳng lặng chợt nổi cơn gió lớn Mở mắt ra bỗng thấy bơ vơ Giữa hoang vu xa lạ bất ngờ Đến tiếng nói hoang mang chẳng biết Quyết định rồi một giây chẳng tiếc Tuổi an cư bỗng chợt xa nhà Níu giữ chân chỉ có mèo già Biết còn chờ được vài năm nữa Vốn rong ruổi khắp nơi như cơm bữa Vẫn chẳng đành lòng bước quay đi Nghẹn ngào nói ngàn từ chia ly Cũng không bằng một giọt nước mắt Còn trọng lực còn ở mặt đất Đi nghìn dặm trường vẫn tới nơi Không cách biển không cần biết bơi Vì có tiền nên không cần xoắn Vài năm rồi sẽ trở thành ngắn Đến nơi đâu dừng bước là nhà Có net rồi cũng chẳng còn xa Vẫn úp đát từng ngày chẳng thiếu Chẳng cần nói trong lòng vẫn hiểu Lòng bàn tay nhỏ bé hạt tiêu Kèo ngắn lại khoảng cách tưởng nhiều Ba tuần sau nhất định gặp lại, tsb con điên!
The littlest things that take me there