Một lần nữa, cái cảm giác chống chếnh và cô đơn đến khó tả khi nghe lại những giai điệu da diết I'll say goodbye to love No one ever cared if I should live or die Time and time again the chance for love has passed me by And all I know of love is how to live without it I just can't seem to find it Mình không hề cô đơn đến như thế, vẫn có gia đình, bạn bè xung quanh nhưng cái sự cô đơn khoảng trống của cái gọi là "tình yêu" cũng làm mình trở nên cảm thấy mềm yếu đến kỳ lạ. Là mình đã tự "say goodbye to love" chứ không phải ai khác, là khi mình cảm thấy đó không phải là "love" nữa thì say goodbye có gì là không đúng. Chắc chắn là đúng hơn việc tự lừa dối bản thân mình và lừa dối cả những người khác rằng đó là một tình yêu đẹp. Mình không hối tiếc! Nhưng nó cũng đồng nghĩa mình lại trở lại với một thế giới của sự "cô đơn" dù rằng luôn mạnh miệng nói rằng Ai bảo có người yêu thì không cô ...
The littlest things that take me there