Đôi khi im lặng và vàng nhưng đôi khi sự im lặng có thể sẽ là điều tồi tệ nhất Trong chính trị, cái người ta lo sợ có thể là sự chống đối lại chính quyền, sự phản đối giận dữ của dân chúng, nhưng đôi khi sự im lặng cũng là điều đáng sợ. Sự im lặng của người dân có thể phản ánh sự sợ hãi đối với chính quyền kiểu như "nói bé thôi" hoặc "không được nói linh tinh kẻo người ta gô cổ lại đấy" như trong tiềm thức của những người sinh ra lớn lên trong thời kỳ trước. Nhưng sự im lặng cũng có thể là sự thờ ơ với chính hệ thống chính trị mà người ta đang chịu đựng, với những gì đang "đeo gông, đeo cùm" vào đầu vào cổ nhưng chẳng thèm quan tâm. Vì sao người dân lại thờ ơ với chính tầng lớp lãnh đạo mình, chẳng cần biết thủ tướng là ai, chủ tịch nước làm được gì, phân biệt thế nào giữa quốc hội và ủy ban nhân dân. Nói đơn giản, cũng chẳng biết chủ tịch phường của mình là ai. Thậm chí, bầu cử là ngà...
The littlest things that take me there