Giữa phố Trần Hưng Đạo đang nhộn nhịp, vận tốc chợt giảm từ 40km/h về còn 20km/h, mắt chợt ngước lên nhìn những bông hoa trắng đang sáng rực một góc phố. Hoa Sưa đấy, ngọt ngào quá.
Chợt mình như được trôi về quá khứ, với cây sưa trong kỉ niệm ở một góc con phố nhỏ, và một tuổi thơ đầy màu sắc của những loài hoa giản dị và bình yên.
Trong cái sân yên lặng của tòa nhà chính trị cũ kỹ, góc kia là cây táo, khi những quả táo xanh non mới chợt chỉ bằng ngón tay cái, lũ trẻ con đã bám trên những bờ rào vặt trụi, góc kia là bụi râm bụt với những bô hoa đỏ chót, nằm lấp ló sau những màn lá xanh thắm, mà lũ nhóc vẫn hay hái xuống, bóc lớp lá ở cuống, cho vào mồm mút lấy cái vị nhan nhác ngọt.
Trường cấp hai của mình đẹp lắm, khoảng sân trường với những cây cổ thụ già cây bàng này, cây phượng này, cây bằng lăng và cả những cây gì chẳng biết tên nữa, rễ to bằng những ống chạy dây cáp ngầm bây giờ ý, nhưng cái màu nâu xì xù và những tán lá râm mát chính là nơi tụ tập chơi bời của đám học sinh trong những gì nghỉ ra chơi.
Màu phượng rực rỡ cứ hiện lên trong trí nhớ với những chùm hoa bừng nở trên bầu trời, những cành phượng chìa vào hàng lang, mà đứng ở tầng 3 của khu nhà có cảm giác mình thật cao, nhìn thấy cả ngọn ca, thò tay ra có thể nghịch đùa cũng với những chùm lá ấy nữa. Đã bao lâu rồi nhỉ không chạm tay vào đám lá phượng ấy, với một lá phượng ngắt ra là có trò chơi đủ cho cả một buổi, bóc những bông phượng chưa nở, còn gói mình trong quả màu xanh để chơi chọi gà, tuốt lá phượng để chơi đồ hàng, chợt thấy mình đã trôi xa khỏi những thứ quá thân thuộc với cái thời lấm lem đấy.
Vào tầm tháng 2 tháng 3 hàng năm, lá cây vàng và rụng mỗi lúc một nhiều. Ngày ấy mình vẫn thắc mắc sao cuối mùa xuân này mà cây lại rụng lá nhỉ, khi trút bỏ hết những lớp lá già cỗi, trả về với đất, những cây cổ thụ già như trẻ hơn với màu xanh mượt mà.
Màu xanh ấy, xanh non nhìn mát rượi ấy, màu lá cây xưa sau khi những bông hoa trắng rụng. Hồi ấy, mình vẫn gọi cái đoạn đường nho nhỏ đấy là đoạn đường đẹp nhất, một bên là bức tường sau lưng trường học, một bên là hội trường chính trị, cây sưa mỗi năm lại ra một mùa hoa trắng và một mùa lá xanh mướt trên cái đoạn đầy kỉ niệm ấy. Bác bảo vệ già năm nào cũng trả lời câu hỏi: "Cây gì đây ạ bác ơi?" - "Cây hoa sưa đấy cháu"
Và hình như càng lớn, hình như càng ít để ý những mùa hoa quen thuộc ấy thì phải. Có những năm khi tiếng ve đã tắt hẳn, chợt tự hỏi lòng hình như năm nay chưa nhìn thấy bông hoa phượng nào thì phải. Lúc đó chợt khao khát nhìn thấy màu hoa đấy, chạy xe loanh quanh thành phố để tìm những bông hoa phượng cuối mùa.
Lại chờ một mùa phượng nữa sẽ về đây, cũng chẳng lâu nữa đâu, để lúc nào đó lại chợt dừng lại ngắm nhìn và lại nhớ...
Hâm lắm ý!
Comments
Post a Comment