Vậy là cũng qua đi nửa năm rồi, cuối thu, một mùa đông dài và rét buốt, giờ xuân sắp qua và chớm hè rồi đấy thôi.
Ta chợt nhận ra rằng, niềm vui đến nhiều nhưng cũng chẳng thiếu nỗi buồn và nước mắt. Đôi lúc muốn sống hết mình rồi lại chợt thấy rằng căng hết mình ra lại nhận về nhiều nỗi đau hơn. Nếu không vui thì sẽ không buồn.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi như vậy, ngọt ngào rồi lại đắng cay đấy.
Thôi thì ta tìm bến dừng chân, dừng lại những phiêu lưu những thử thách, ta dừng lại để thấy rằng mình cần làm nhiều điều hơn thế.
Hãy thôi đi những ảo tưởng, những mơ hồ vì cuộc sống là thế mà.
Vui lên đi, nắng đã chan chứa qua những khe cửa, xua đi cái lạnh giá mùa đông. Cái giá buốt tan nhanh còn nỗi buồn trong lòng sẽ lâu hơn thế rồi.
Cố lên, cố lên nào mình ơi. Đừng buồn đừng chán nản mình ơi vì "trăng tàn, nguyệt tận chưa từng tuyệt vọng" cơ mà.
Comments
Post a Comment