KHÔNG ĐẠI DIỆN CHO ĐIỀU GÌ!
Gia Hiền
Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu
Cúi đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác
Cúi đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược
Chỉ ngầng đầu…
…vì…
…đôi lúc…
…phải cạo râu!
Thế hệ tôi, cơm áo gạo tiền níu thân sát đất
Cuộc sống bon chen
Tay trần níu chặt
Bàn chân trần không dám bước hiên ngang.
Thế hệ tôi, nhận quá nhiều những di sản hoang mang
Đâu là tự do, đâu là lý tưởng?
Đâu là vì mình, và đâu là vì nước
Những câu hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh…
Thế hệ tôi, ngày và đêm đảo lộn tanh bành
Đốt ngày vào đêm, và đốt đêm không ánh sáng
Nếu cho chúng tôi một nghìn ngày khác
Cũng chẳng để làm gì, có khác nhau đâu?
Thế hệ tôi, tự ái đâu đâu
Và tự hào vì những điều huyễn hoặc
Tự lừa dối mình, cũng như lừa người khác
Về những niềm tin chẳng chút thực chất nào!
Chúng tôi nghe và ngắm những siêu sao
Chỉ với mươi lăm nghìn cho vài ba tin nhắn
Văn hóa ngoại giao là trà chanh chém gió
Và nồi lẩu tinh thần là những chiếc I-phone
Thế hệ tôi, ba chục đã quá già
Và bốn chục, thế là đời chấm hết
Không ghế để ngồi, thì thôi, ngồi bệt
Mối lo hàng ngày là tiền trong tài khoản có tăng lên?
Thứ đắt nhất bây giờ là từng lạng NIỀM TIN
Thứ rẻ nhất, lại là LỜI HỨA
Sự dễ dãi đớn hèn khuyến mại đến từng khe cửa
Có ngại gì mà không phản bội nhau?
Không, tôi không đại diện thế hệ mình đâu!
Và thế hệ tôi cũng không đại diện cho điều gì sất!
Trăm năm sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt:
Có một thế hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua…
Gia Hiền
Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu
Cúi đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác
Cúi đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược
Chỉ ngầng đầu…
…vì…
…đôi lúc…
…phải cạo râu!
Thế hệ tôi, cơm áo gạo tiền níu thân sát đất
Cuộc sống bon chen
Tay trần níu chặt
Bàn chân trần không dám bước hiên ngang.
Thế hệ tôi, nhận quá nhiều những di sản hoang mang
Đâu là tự do, đâu là lý tưởng?
Đâu là vì mình, và đâu là vì nước
Những câu hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh…
Thế hệ tôi, ngày và đêm đảo lộn tanh bành
Đốt ngày vào đêm, và đốt đêm không ánh sáng
Nếu cho chúng tôi một nghìn ngày khác
Cũng chẳng để làm gì, có khác nhau đâu?
Thế hệ tôi, tự ái đâu đâu
Và tự hào vì những điều huyễn hoặc
Tự lừa dối mình, cũng như lừa người khác
Về những niềm tin chẳng chút thực chất nào!
Chúng tôi nghe và ngắm những siêu sao
Chỉ với mươi lăm nghìn cho vài ba tin nhắn
Văn hóa ngoại giao là trà chanh chém gió
Và nồi lẩu tinh thần là những chiếc I-phone
Thế hệ tôi, ba chục đã quá già
Và bốn chục, thế là đời chấm hết
Không ghế để ngồi, thì thôi, ngồi bệt
Mối lo hàng ngày là tiền trong tài khoản có tăng lên?
Thứ đắt nhất bây giờ là từng lạng NIỀM TIN
Thứ rẻ nhất, lại là LỜI HỨA
Sự dễ dãi đớn hèn khuyến mại đến từng khe cửa
Có ngại gì mà không phản bội nhau?
Không, tôi không đại diện thế hệ mình đâu!
Và thế hệ tôi cũng không đại diện cho điều gì sất!
Trăm năm sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt:
Có một thế hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua…
Lại là tình cờ đọc được bài thơ này vào một ngày nhiều suy nghĩ và suy ngẫm.
Một cô gái trẻ 21 tuổi bị bắt vì tội chống phá nhà nước... tôi chỉ biết tới câu chuyện khi dân tình đã xôn xao, bản án đã được tung ra với 6 năm tù. Tôi cũng tò mò đi tìm hiểu, trong lòng chỉ dấy lên câu hỏi một cô sinh viên trẻ tuổi như vậy vì điều gì mà lại trở thành kẻ chống phá nhà nước, cô ấy đã làm gì, cô ấy tự nguyện hay bị xúi giục. Thật ra, tôi vẫn chưa tìm ra câu trả cho chính mình, nhưng càng biết thêm về câu chuyện tôi càng ngạc nhiên và càng khâm phục.
Bởi ngày tôi còn đi học, cũng 21 tuổi như cô bé ấy, đã là sinh viên năm t3 ngành học quan hệ quốc tế, một ngành học mang đậm tính chính trị nhưng những gì tôi biết về chính trị còn rất nghèo nàn.Bạn bè tôi hầu hết cũng vậy, chỉ trừ một số bạn nam yêu thích tìm hiểu, ngoài ra thì đầu óc trống rỗng như nhau. Tôi vẫn hay tự nhủ thỉnh thoảng phải dành thời gian để đọc, để nghiên cứu, để tự đánh giá không phụ thuộc và nhận xét chủ quan của người khác... Rồi thời gian cuốn đi, tôi tốt nghiệp thạc sĩ nhưng cảm giác kiến thức và nhận định của mình ngày càng thụt lùi, trôi theo những toan tính hàng ngày, những con số nhảy múa trong tài khoản, những kế hoạch đi chơi và kiếm tiền.
Rồi một ngày, một cô bé 21 tuổi là tôi thật sự xúc động. Cô ấy sẽ làm gì khi phải đối mặt với những điều khủng khiếp trước mắt, và 6 năm giam cầm. Tôi tự hỏi tuổi trẻ của cô ấy trôi về đâu? Và tôi tự ngẫm lại mình và chợt nhận ra rằng thật ra chẳng biết cuộc sống của ai có ý nghĩa hơn...
Comments
Post a Comment