Giới thiệu chung
Trịnh Vy, 18 tuổi, có làn da trắng, đôi má hồng bầu bình tự nhận mình là Ngọc diện Tiểu Phi Long, một cô gái vô tư, cuộc sống dường như không có gì khiến cô phải buồn. Trịnh Vy quyết định thi vào Học viện Kiến trúc của thành phố G vì một lời hẹn ước với Lâm Tịnh - chàng trai sống cùng khu nhà tập thể với cô và hơn cô 5 tuổi. Từ khi còn rất nhỏ cô đã nói trước mặt mọi người là sẽ lấy Lâm Tịnh. 17 năm cô mải miết theo anh trên mọi con đường anh đi, đến cuối cùng cô tưởng như mình đã được ở gần anh sẽ không phải xa cách. Thật không ngờ, chuyện của người lớn - chuyện mẹ cô và cha anh đã từng yêu nhau đã khiến cho hai bên gia đình tan vỡ - Lâm Tịnh đã chọn con đường ra đi, sang Mỹ bỏ cô ở lại với bao câu hỏi ngổn ngang.
Cuộc sống trong trường đại học thú vị, những cô gái cùng phòng 402 kí túc xá với cô: Nguyễn Quản, Tiểu Bắc, Duy Quyên, Lục Nha, Trác Mỹ cũng có những cá tính, những chuyện riêng tư ấp ủ trong lòng. Sáu cô gái trở thành “Lục đại Thiên hậu” ở chốn “kinh đô hòa thượng”. Lâm Tịnh đã chọn con đường cho riêng mình, vậy Trịnh Vy cũng phải chọn cho mình lối đi không có anh. Trịnh Vy lao vào cuộc theo đuổi anh chàng Trần Hiếu Chính lạnh lùng khô khan, chỉ biết cắm đầu vào học. Tình yêu của cô đã được đền đáp, họ trở thành một đôi rất nổi tiếng trong trường đại học. Bốn năm đại học của cô trôi qua trong hạnh phúc của tình yêu, nhưng ông trời vốn ghét kẻ má hồng, một lần nữa nước Mỹ lại cướp đi người cô yêu. Sau những lời “tâm huyết” của người mẹ đã hy sinh cả một đời để nuôi mình khôn lớn, Trần Hiếu Chính quyết định đi Mỹ mà không cho Trịnh Vy một lời hẹn ước, cả cơ hội chờ đợi cũng không có.
Thời gian vẫn trôi, con người vẫn phải sống, Trịnh Vy mạnh mẽ tiếp tục bước tiếp con đường mình phải đi. Cô làm thư ký cho Giám đốc Công ty 2 trực thuộc Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, trước kia cô nộp hồ sơ vào đây vì Trần Hiếu Chính cũng nộp hồ sơ. Nhưng nay không còn anh cô vẫn đi làm vì cô thấy đây là cơ hội cô có thể phát triển sự nghiệp. Dưới sự dìu dắt của Giám đốc Chu Cù, một Trịnh Vy sốc nổi, bốc đồng, bừa bãi đã trở thành thư ký Trịnh điềm đạm trong giao tiếp, cẩn trọng trong công việc. Cô Lý Chủ tịch Công đoàn của công ty đã giới thiệu cho cô rất nhiều chàng trai, cô nghĩ mình cũng nên tìm một người để nương tựa. Vậy là cô lao vào các cuộc hẹn hò, người thích cô thì cô không thích, mà người cô thích lại chẳng có tình cảm với cô, trước những chàng trai xa lạ cô luôn có một câu hỏi “kinh điển”: “Anh có thích nước Mỹ không?”
7 năm trôi qua từ khi Lâm Tịnh ra đi, Trịnh Vy tình cờ gặp lại anh trong đám cưới của Nguyễn Quản, một sự trùng hợp nữa thời gian đó Trần Hiếu Chính về nước trở thành trợ lý giám đốc của Công ty 2, anh trở thành đồng nghiệp, cấp trên của cô. Trong cô diễn ra sự giằng co đau đớn, giờ đây cô phải lựa chọn, một người là niềm mơ ước từ nhỏ, một tình cảm kéo dài 17 năm; một người là tình yêu nồng thắm, gắn bó những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi xuân. Cô có một ước nguyện là được cùng người mình yêu đến làng Vụ Nguyên, ở đó có cây hòe già đã chứng kiến sự gặp gỡ và chia ly mối tình đầu của mẹ cô. Cô cũng mong muốn cây hòe già cũng làm chứng cho tình yêu của cô, nhưng hai lần đến cô đều phải đi một mình, cô phát hiện ra rằng cây hòe già không phải là niềm mơ ước của riêng cô nữa. Dưới gốc cây hòe già đã có bao cuộc gặp gỡ cũng có bao cuộc chia ly, nó là dấu ấn tuổi xuân của bao người.
Cuối cùng người đàn ông mà cô chọn sẽ gắn bó suốt cuộc đời, người sẽ ở bên chăm sóc, bao bọc cho cô là Lâm Tịnh, niềm mơ ước 17 năm đã trở thành hiện thực.
Một trong những quyển truyện yêu thích, đọc xong mà buồn phát khóc, thương cho Trịnh Vi nhưng cũng đầy đau xót cho Trần Hiếu Chính và tiếc nuối cho cuộc tình của họ, một chuyện tình đẹp nhưng không có một cái kết trọn vẹn và có phải vì thế mà nó làm người ta day dứt và nhớ mãi hay không?
Một cô gái trọ học Đại học xa nhà, bước vào thời kỳ đẹp nhất của tuổi xuân là Trịnh Vi có đầy đủ những gì mà mọi cô gái mong muốn xinh đẹp, thông minh và có nhiều bạn bè bên cạnh. Và trong cuộc sống sinh viên ấy, Trịnh Vi đã không lựa chọn cho mình một Hứa Khai Dương hào hoa, giàu có và yêu mến cô thật lòng bởi cô cảm thấy tình cảm ấy chỉ là tình bạn, cô muốn chọn cho mình tình yêu sâu sắc nhưng đầy sóng gió. Và từ khi Trần Hiếu Chính xuất hiện, cuộc đời Trịnh Vi đã hoàn toàn thay đổi."Cô nghe cho kỹ đây, tên tôi là Trần Hiếu Chính!"
Trịnh Vi đã sống hết mình cho cuộc tình với Trần Hiếu Chính, thay đổi sở thích bản thân, thời gian tất cả dành cho anh, lẽo đẽo đi theo anh, chủ động cầm tay anh... cô yêu như một kẻ ngốc nghếch, có cảm giác như chẳng hề suy nghĩ gì, toàn làm những chuyện mất mặt. Nhưng ai để ý chứ? Chỉ cần là cô cảm thấy sống đúng với bản thân mình, sống đúng với tình cảm của mình thì sao mà cảm thấy mất mặt chứ.
Và tình cảm của Trịnh Vi được đền đáp bằng những ngày tháng ngọt ngào bên cạnh Trần Hiếu Chính. Anh cũng yêu cô, dù rằng đó không phải là một tình yêu được biểu hiện bằng những hành động lãng mạn, bằng những sự quan tâm chăm sóc ân cần, bằng những lời nói ngọt ngào hay những món quà đặc biệt. Nếu là những người con gái khác sẽ cảm thấy thiệt thòi biết bao nhiêu nhưng Trịnh Vi không cảm thấy thế, chỉ cần được ở bên anh là cô đã hạnh phúc "Họ sẽ không còn là hai người xa lạ, cho dù một ngày nào đó, họ để mất nhau, chỉ cần ghi nhớ ngày hôm nay, cô sẽ không bao giờ trắng tay."
Tại sao trong lúc hạnh phúc nhất, Trịnh Vi lại lo sợ sẽ có một ngày họ chia tay, tại vì ở bên một người con trai, ai dám đảm bảo rằng mình yêu họ hết lòng sẽ nhận được nhận lại một tình yêu như vậy? Ai dám đảm bảo rằng, khi mình muốn gắn bó cuộc đời của mình với họ, chấp nhận hy sinh cả bản thân sẽ được gắn bó với họ. Thậm chí, điều đó còn làm bản thân đau khổ hơn, nhưng đau khổ là con đường tự bản thân mình lựa chọn mà thôi Đây là con đường mà cô lựa chọn, là chàng trai cô lựa chọn, vì thế cũng là cô lựa chọn một mình đứng giữa trời gió như thế này, lạnh, cũng không thể kêu ai. Nhưng cũng đúng thôi "tớ sẵn sang đánh cược, chấp nhận chịu thua”.
Lại là nhưng, nhưng chấp nhận chịu thôi có phải là cô đã thôi yêu anh? Chấp nhận chịu thôi có phải là tình yêu đó đã chết trong lòng cô, cô có hận anh, có căm ghét anh vì anh đã bỏ cô ra đi. Chắc là không! Vì phụ nữ vẫn thường ngu muội như thế, cho dù người đàn ông có làm tổn thương tới họ bao nhiêu, họ nói hận tớ bao nhiêu thì bản thân vẫn luôn tự bào chữa và an ủi, để rồi tình yêu dại khờ ấy vẫn sống dù là đám lửa le lói nhưng không bao giờ tắt. Nhưng người con gái, cuối cùng cũng phải lựa chọn một bến đỗ cho cuộc đời mình và Trịnh Vi may mắn nhiều lần vì cuối cùng được ở bên Lâm Tính - một tình yêu thời thanh mai trúc mã, tuy là cũng có những đau khổ nhưng người đàn ông đó khi đã chọn lựa cô thì dành trọn vẹn tình yêu và cuộc sống của mình cho cô "Trăng chỉ có một đêm tròn, còn lại đêm nào cũng khuyết, huống chi là con người? Thôi thì cả cuộc đời, không có được người mình yêu nhất, nhưng cô có được Lâm Tĩnh, không phải không có tình yêu, có gì đáng phải buồn? "
Và cuộc sống vẫn phải tiếp diễn "Biết làm thế nào, sau buổi chia tay với anh ở sân vận động, ngủ một giấc dậy, cô cảm thấy trời như sập xuống. Nhưng mở cửa sổ ra, sau cơn mưa bầu trời rực rỡ làm sao, dòng người đi qua cửa sổ bận rộn, mỗi người mỗi vẻ, hoặc buồn, hoặc vui. Trái Đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó, trong giấc mơ cô tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời. Nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên như thường, cuộc sống vẫn tiếp tục với dòng chảy của mình." và mỗi người phải tự tìm cách chôn giấu nỗi đau của mình, để tiếp tục sống, tiếp tục buồn và tiếp tục vui. Nhưng có những nỗi đau quả thật không bao giờ có thể quên được.
Một Trần Hiếu Chính - một kẻ phụ tình, một kẻ đáng thương, và vẫn là người đáng trách. Anh có thể bỏ rơi Trịnh Vi vì sự bồng bột, vì sự hãnh tiến của tuổi trẻ, bỏ đi cái duy nhất mình có trong một cuộc sống ảm đạm nhưng tại sao anh lại bỏ rơi cô một lần nữa. Anh nghĩ rằng cô có thể chờ anh mãi hay sao trong khi chính anh đã nói anh không đợi cô? Tại sao, tại sao chứ? Anh đã vứt bỏ đi chính tình yêu của mình, đấy cũng được coi là tình yêu sao? Là sự ích kỷ, là sự ích kỷ! Tại sao cho tới khi anh về rồi, anh vẫn không lựa chọn ở bên Trịnh Vi, bù đắp cho những năm tháng đã qua, bù đắp cho tình yêu khờ dại, khi trong tay anh đã có dù không phải là tất cả nhưng cũng mang đến cho cô được một cuộc sống hạnh phúc? Không thể hiểu được!!! Và rồi khi Trịnh Vi quyết định rời xa anh, anh mới thấy được “Do em không còn tin anh, hay vì không còn yêu anh nữa?” Dường như anh lại quay về với chàng trai chỉ có hai bàn tay trắng năm xưa, tình yêu của Trịnh Vi là chỗ dựa duy nhất của anh. Trần Hiếu Chíhh cuối cùng vẫn là không hiểu hết Trịnh Vi, cuối cùng tình yêu của anh cũng không đủ lớn để níu giữ Trịnh Vi bên mình cho dù trước đây cô từng cho anh cơ hội. Nếu cạnh tranh với Lâm Tĩnh ư, chắc chắn anh sẽ thắng, bởi trong lòng Trịnh Vi, tình yêu dành cho anh là duy nhất.
Từ phía rất xa Trịnh Vi đã nhìn thấy Trần Hiếu Chính, anh đứng dưới gốc cây hòe, quay lưng về phía cô, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Trịnh Vi dừng chân, đứng nhìn theo bóng anh, có cảm giác anh còn lẻ loi hơn trước. Không ngờ anh cũng có mặt ở đây, hóa ra cây hòe già ở Vụ Nguyên không chỉ là giấc mơ của một mình cô.
Bất giác Trịnh Vi cảm thấy vô cùng thanh thản, cô tha thứ cho người đàn ông đã từng phụ bạc cô đó, cũng tha thứ cho tình yêu vô cớ của mình thuở nào. Cô đã từng vun tưới những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của đời mình lên người đàn ông đó, dành trọn nụ cười và nước mắt, để tình yêu đâm chồi nảy lộc, cho dù cuối cùng không đơm hoa kết trái, nhưng điều này có gì quan trọng, kể cả không có Trần Hiếu Chính, tuổi xuân của Trịnh Vi cũng sẽ không bất hủ đời đời. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa- những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.
Trịnh Vi nghĩ, dù sao cô cũng hạnh phúc hơn Trần Hiếu Chính, dù là quá khứ hay hiện tại. Bởi cô đã yêu hết lòng, khóc hết mình, trong cuộc tình này, cô không còn nợ điều gì, tình yêu của cô đã trọn vẹn.Chính vì Trần Hiếu Chính dành cho Tiểu Phi Long một tình yêu không bình lặng, mới khiến sau này Trịnh Vi học được cách tận hưởng hương vị ngọt ngào trong hạnh phúc bình dị.
Tạm biệt, Trần Hiếu Chính.
Đọc xong đoạn này mình đã khóc, thương cho Trần Hiếu Chính, thương cho dáng anh đứng lầm lũi dưới gốc cây hòe, cô đơn và cô độc. Thương cho tình yêu một thời vun xới của Trịnh Vi nhưng cuối cùng vẫn là đau khổ mà thôi. Dù rằng cô lựa chọn Lâm Tĩnh nhưng tin rằng tới hết cuộc đời này, tình yêu mà cô dành cho Trần Hiếu Chính là không thể thay thế.
Mỗi một thời tuổi trẻ gắn với một tình yêu "khắc cốt ghi tâm" để tới một lúc nào đó, nhớ lại những kỉ niệm cũ sẽ cảm thấy lòng mình thanh thản và hạnh phúc với những gì của hiện tại mà thôi.
Comments
Post a Comment