Skip to main content

Cuộc đời dài như vậy, sao dám khẳng định ai sẽ là người đi với mình tới cuối cuộc đời?

Quay trở lại với truyện "Anh có thích nước Mỹ không?", một câu chuyện làm cho mình có cảm giác như nó xảy ra trong đời thực, một Trần Hiếu Chính ở đâu đó vẫn đang cô đơn bên gốc cây hòe già, một Trịnh Vi đang hạnh phúc với Lâm Tĩnh trong một căn phòng nhỏ, một Nguyễn Nguyễn nằm sâu dưới lòng đất mang theo một mối tình trọn đời. Đúng, chỉ có mình Nguyễn Nguyễn giữ mãi được mối tình thời trẻ và tuổi thanh xuân của cô.
Mình đã đọc quyển truyện này nhiều lần nhưng lần nào cũng chỉ đọc chưa tới đoạn Trần Hiếu Chính bỏ Trịnh Vi mà đi Mỹ rồi đọc tới cuối truyện khi Trịnh Vi nhìn thấy anh dưới bóng cây hòe già và tha thứ cho tình yêu thời trẻ của mình thưở nào... Và mỗi lần như vậy lại thầm tiếc cho tình yêu của họ, thầm trách mắng tác giả đã tạo ra một cái kết quá bi thương, thầm buồn cho cuộc đời này không để cho con người ta được sống với đúng tình yêu của mình... 
Và hôm nay lại đọc lại, cố gắng đọc lại khoảng thời gian của Trịnh Vi khi không có Trần Hiếu Chính, khi anh trở về và khi cô ở trong vòng tay của Lâm Tĩnh. Khoảng thời gian đó quả thật là khó khăn với Trinh Vi và cũng khó khăn với mình khi lại một lần nữa khơi lại những cảm xúc đó. Dường như khi người ta quá quen với sự cô đơn thì lại là lúc người ta cảm thấy chuyện đó thật bình thường, quen với sự cô độc đi làm một mình, đi ăn một mình, đi xem phim một mình... Nhưng ai có thể cô độc một mình lâu như vậy chứ, cũng có lúc muốn có một bờ vai để dựa vào, một người quan tâm tới những chuyện hàng ngày, để thấy mình cũng là một người con gái cần được che chở, tình yêu trong quá khứ dù sống mãnh liệt tới mấy cũng đâu thể giúp vượt qua những khó khăn của đời thường.
Và đáng trách vẫn là Trần Hiếu Chính mà thôi, lại một lần nữa làm tan nát trái tim Trịnh Vi, thà anh không quay lại, là rằng anh sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời cô thì có lẽ sẽ mãi mãi tình yêu của cô danh cho anh và tình yêu anh dành cho cô vẫn tồn tại như một kỉ niệm đẹp nhất...
Nói một chút về Lâm Tĩnh, ban đầu là không thích nhân vật này lắm vì anh lấy gì để đảm bảo Trịnh Vi cần một kẻ bỏ chạy như anh? Nhưng ngẫm lại, nhừng khờ dại của tuổi trẻ có gì là không thể tha thứ, và anh dành phần đời còn lại để bù đắp cho những năm tháng xa Trịnh Vi và bước vào cuộc đời cô vừa nhẹ nhàng dịu dàng và bù đắp những lúc cô trống vắng nhất. Anh chiều chuộng và chăm sóc cô, những điều mà Trần Hiếu Chính chưa bao giờ làm được cho Trịnh Vi. Chỉ vì điều đó thôi, cũng đáng để Trịnh Vi đánh đổi những khổ đau của quá khứ, để tìm một nơi nương tựa cho bản thân mình, cho tâm hồn của mình. "Bất cứ việc gì khó khăn đều nghĩ: vẫn còn Lâm Tĩnh mà" chẳng phải như vậy cũng là hạnh phúc rồi đó sao.
Một khi ng ta đi qua những bồng bột của tuổi trẻ sẽ cảm thấy mọi thứ dễ dàng chấp nhận và tha thứ hơn có phải không? Kể cả là quá khứ như thế nào, đã từng ở bên cạnh ai đi chăng nữa.
Vả lại, cuộc đời dài như vậy, sao dám khẳng định ai sẽ là người đi với mình tới cuối cuộc đời...

Comments

Popular posts from this blog

Các khu vực văn hóa phương đông từ góc nhìn khu vực học

Là một khu vực văn hoá thống nhất, rộng lớn, phân chia văn hoá phương Đông ra thành các khu vực nhỏ hơn là một việc làm không hề đơn giản. Khó có một “nhát cắt” thật rạch ròi giữa các khu vực hay các vùng văn hoá. Điều này cũng dễ hiểu bởi lẽvăn hoá các khu vực luôn có sựtác động và ảnh hưởng lẫn nhau. Do vậy, sựphân chia văn hoá phương Đông thành các khu vực văn hoá dựa trên lãnh thổ địa lí cũng chỉ có ý nghĩa tương đối mà thôi. Với một quan niệm nhưvậy, từgóc nhìn khu vực học, chúng ta có thể tạm thời phân chia văn hoá phương Đông thành 6 khu vực dưới đây:  1.  Đông Bắc Á    2.  Đông Nam Á    3.  Nam Á   4. Trung Á  5. Bắc Á    6. Tây Á - Bắc Phi http://www.worldatlas.com/webimage/countrys/asia/asiaall.htm 1. KHU VỰC ĐÔNG BẮC Á  Có người gọi khu vực này là Đông Á. Đây là khu vực của các nền văn hoá Trung Hoa, Nhật Bản, Korea, trong đó văn hoá Trung Hoa là trung tâm. Văn hoá Nhật và văn hoá Korea chị...

Những đặc trưng cơ bản của thể chế chính trị thế giới đương đại - Thể chế cộng hoà

Phần 1: Thể chế quân chủ Thể chế chính trị cộng hoà Thể chế chính trị cộng hoà là thể chế, xét về bản chất, quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân, ,chính quyền do nhân dân bầu ra. Song trên thực tế, ở các nước tư bản chủ nghĩa, quyền lực nhà nước được tổ chức theo nguyên tắc "tam quyền phân lập" và tất cả quyền lực thuộc về các tập đoàn tư bản. Ở các nước tư bản chủ nghĩa, thể chế cộng hoà có ba loại: cộng hoà tổng thống, cộng hoà đại nghị và cộng hoà lưỡng tính. Ở các nước xã hội chủ nghĩa, thể chế chính trị được tổ chức theo mô hình cộng hoà Xô Viết như Liên Xô trước đây. 2.1 Thể chế cộng hoà tổng thống Điển hình cho thể chế cộng hoà tổng thống là thể chế chính trị ở Mỹ, các nước Mỹ Latinh, Liên bang Nga... Đặc trưng tiêu biểu của thể chế này là: - Quyền lực nhà nước tập trung vào Tổng thống do dân bầu ra. - Tổng thống vừa là nguyên thủ quốc gia vừa là người đứng đầu cơ quan hành pháp, nắm trọn quyền hành pháp. Tổng thống tự thành lập Chính phủ, các thành vi...

Bản sắc văn hóa phương Tây

Để tìm hiểu văn hóa Mỹ, không thể không nắm những nét chung của văn hóa phương Tây, một nền văn hóa được đánh dấu bởi lối sống, tình cảm, tư duy, các sáng tác… của người Tây Âu – Bắc Mỹ nói chung. Văn hóa phương Tây có ba yếu tố: chủ nghĩa nhân văn cổ Hy Lạp – La Mã, yếu tố Do Thái – Ki tô giáo, chủ nghĩa duy lý và khoa học. 1. Chủ nghĩa nhân văn cổ Hy Lạp – La Mã Theo trình tự thời gian, chủ nghĩa nhân văn cổ Hy Lạp xuất hiện đàu tiên. Nhà vthơ anh Shelly đã viết: “Tất cả chúng ta đều là người Hy Lạp; luật pháp, tôn giáo, nghệ thuật của chúng ta đều bắt nguồn từ Hy Lạp”. Nhận định này có phần cường điệu, nhưng cũng phải công nhận là “Người Hy Lạp đã sáng tạo ra tất cả những lý tưởngn hân bản mà chúng ta thường coi là đặc trưng cho phương Tây.” (F.Mc Nall và Phillip Lee Ralph – Những nền văn minh thế giới Norton and Company, New York 1968) tự do, lạc quan, chú trọng đến hạnh phúc con người ở trần thế, đề cao lý tính, văn hóa, tôn trọng cả thân thể lẫn tinh thần, tôn trọn...