Tôi cũng từng có một thời học trò đẹp như thế
...
Tôi cứ chăm chú nhìn và bạn bất ngờ quay lại, chạm phải ánh mắt ngỡ ngàng của nhau. Tôi phải nén hơi thở lại, chờ bạn quay lên mới dám để cho cảm giác sượng sùng được dần dần bừng lên trên mặt. Nhưng còn cái vẻ của bạn quay đi và thản nhiên như thể cả ánh mắt đăm chiêu lẫn bộ mặt ngơ ngác của tôi chẳng đáng quan tâm gì cả...
Tôi đâm bồn chồn suốt cả buổi học hôm ấy, và thậm chí, cả mấy ngày sau, hễ có lúc nào rãnh rỗi khỏi sách vở là tôi lại thấy nguyên nỗi tây tấy ấy ở trong lòng. Cái tính tự cao tự đại của một đứa con gái mới lớn đã khiến tôi tưng tức, vừa muốn nghĩ về bạn thật nhiều. Và rồi khi ánh mắt bạn như một điều mà tôi luôn chờ mong mỗi khi đạp xe đến lớp. Tôi băn khoăn, chờ đợi, hồi hộp suốt từ khi ngồi xuống bàn cho đến khi bạn chậm rãi quay lại...
Và những ngày nắng như thiêu như đốt, lúc tan học, những khi chen chân trong đám đông, tôi luôn mong được nhìn thấy cái bóng quen thuộc. Nhiều lần nhấn lên pê đan vài vòng rồi tôi còn cố xoay người về phía sau giữa mênh mông người và xe, chới với một hy vọng được nhìn thấy bạn. Vậy mà mỗi khi bắt gặp bạn đang nhìn tôi, tôi lại vội vàng quay lại. Để rồi thấy mình chìm trong sức nén của một niềm vui khổng lồ. Trở về nhà tôi lại thấy mình bồn chồn, bứt rứt lắm vì chẳng có lý do gì để... cười to một tiếng trước mọi nguời cho hợp nhẽ. Nhưng mà những ngày ấy tôi vui lắm. Có một niềm vui nhè nhẹ, lâng lâng, mà dịu dàng cứ chảy khe khẽ trong từng tế bào làm cho bước chân tôi cũng líu ríu khi đến trường...
Comments
Post a Comment